MẢNH KÝ ỨC

"Em thi trung cấp thanh nhạc hè tới, cô ạ."
Cậu sv có gương mặt cương nghị, giọng trầm, hơi khàn, thổ lộ vào giờ nghỉ giữa giờ.
Hơi sững sờ dẫu biết em có giọng hát khá hay.
"Nhưng em chỉ còn 1 học kỳ nữa là tốt nghiệp lớp trung cấp diễn viên kịch."
"Em thấy khả năng của mình hợp với học thanh nhạc hơn."

"Em và mấy người bạn định lập ban nhạc lấy tên là "Bức tường". Tiếng Anh là "The Wall" cô nhỉ?"
"Sao lại đặt tên là "Bức tường"?"
"Vì các bạn ấy là sinh viên bên xây dựng." Đôi mắt cậu lấp lánh.

"Cô xem giúp em dịch bài hát này sang tiếng Anh đã ổn chưa?"
Ngó tiêu đề thấy dòng chữ "THE WALL". 
Đó là đầu năm 1995.

21 năm sau đó em đã bước những bước thật dài. Chông gai có, gian khổ có, vinh quang có, những giọt mồ hôi nhiều hơn nụ cười. Và tôi vẫn lặng lẽ theo dõi những bước đi của em. Vui vì em đã ko bỏ cuộc. Em đã đi đến cuối con đường của mình trong tư thế của người chiến thắng.

Vĩnh biệt em. Ở nơi xa ấy, tôi biết em sẽ ko cô đơn. Những thiên thần sẽ chào đón em, một thiên thần mới. Thanh thản em nhé!
R.I.P

Bài đăng phổ biến